Vòng Xoáy Nghiệt Ngã

Tự dưng lúc đó như ai khiến vậy, hoặc là do cái tính siêu tò mò của tôi trội dậy tôi đi đến trước cổng đưa mắt qua lại vẫn không thấy người nào, thế hồi sáng cô Phương nói qua nhà Lão Tân dệt chiếu sao giờ không thấy cô đâu ta.

Hai tay tôi cầm vào hai thanh song sắt tựa người về phía trước, bất ngờ cánh cổng kêu lên két két rồi đẩy về trước làm tôi mất thăng bằng chúi đầu xuống đất may mà một tay còn nắm lại thanh song sắt mới không để té thẳng xuống.

– Trời, cổng không khóa… Xém nữa úp mặt vào nền rồi.

Tôi thở phào ra, rồi đứng thẳng lại mọi khi nhà lão này hay khóa cổng mà sau hôm nay lại để cổng toan hoang như này lại không có ai ở trước nữa lỡ ăn trộm vào sao ta, trong đầu tôi vô số suy nghĩ khó hiểu nhưng tôi vẫn bước chân đi tiếp.

Đi vào bên trong đứng trước bậc tam cấp nhìn thẳng vào nhà không thấy lão Tân đâu cả, ngay cả cô Phương hay là cô Phương về rồi ta, đang tính đi vào nhà luôn xem thử thì ngay phía sau lưng nhà lão Tân có giọng nói cất lên.

– Hehhehhe… Em thấy ngon không, mấy món này chính tay anh nấu đó, hôm nay nguyên liệu dệt chiếu chưa nhập về kịp nên anh cho bà con làm nữa ngày rồi về.

– Dạ em cảm ơn anh, nhưng em còn phải về ạ con em đang đợi ở nhà.

– Hầy… Cái gì mà đòi về rồi, anh là anh quý em lắm mới giữ em lại ăn cùng anh bữa cơm đó, như mấy người khác là anh cho về hết, em biết không từ lâu anh ngưỡng mộ em rồi, thấy em làm việc chăm chỉ lại khôn khéo anh tính để em lên làm quản lý ở đây đó.

Là giọng lão Tân, tôi nghe phát ra từ phía sau, chắc chắn là ở căn nhà tranh chỗ lão xây tạm lên cho bà con cô chú công nhân dệt chiếu ở đây mỗi trưa giờ nghỉ là vào đó ăn cơm lẫn nghỉ ngơi, thế là tôi liền quay đầu đi nhanh về phía sau nhà, đường đi về phía sau nhà cũng có trồng mấy cây to che bóng mát nên vừa đi tôi vừa nếp vào tránh cho lão phát hiện.

Khi đi đến nơi, tôi cúi người xuống bò chậm chậm tới cái lu nước bằng gốm để bên cạnh ngay bên cửa cổ nhà Tranh, sau đó từ chỗ cái lu tôi nhanh nhẩu đến cửa sổ, ló cái đầu lên nhìn hai con mắt vào.

Thấy cô Phương ngồi chéo chân qua một bên trên cái phản gỗ, lão Tân ngồi bên cạnh trước mắt là đống đồ ăn

– Nhưng mà em…. Có tài cán gì đâu mà anh cất nhắc em lên làm quản lý

– Hầy, em mà không có tài cán gì vừa siêng năng lại giỏi giang, chưa nói đến lại còn xinh đẹp nữa.

– Dạ em cảm ơn anh, nhưng em thấy em không đủ khả năng và xứng đáng nhận đâu ạ, ở đây còn nhiều anh chị, cô chú lão làng trong nghề em sợ em nhận họ sẽ dị nghị.

– Gì mà dị nghị, ở đây anh làm chủ lời anh nói ra là phải nghe, ai dám ăn gan hùm làm khó em.

– Thế thì em cảm ơn ạ.

Cô Phương ngồi, lâu lâu nhích qua một bên tránh lão Tân áp sát người mình, nhưng lão Tân vừa nói vừa cố ý áp sát tới còn đưa tay vuốt ve đùi cô Phương, cô Phương đưa tay đẩy ra, lão lại nắm chặt bàn tay cô.

– Hehhê, tay em đẹp quá… Anh cho em lên làm quản lý, nhưng bù lại em cũng phải cho anh thứ gì chứ, em biết không anh thì vợ bỏ lâu, gà trống nuôi con mấy năm nay cực khổ rất nhiều nên cần một người phụ nữ diệu dàng đảm đang như em phụ giúp, mà em thì cũng mẹ đơn thân hay là hai đứa mình sáp vào nhau đi.

– Anh Tân, anh đừng như thế, người ta lại dị nghị từ khi chồng em mất em đã hứa sẽ không bao giờ đi bước nữa rồi.

Cô Phương rụt tay lại, nhưng lão Tân giữ chặt sau đó kéo tới đủng quần của lão đặt lên đó.

– Này… Em đừng như thế nếu không muốn cả hai là của nhau cũng được nhưng em giúp anh lúc này đi, anh đang nứng lắm cho anh làm em một cái.

– Anh nói gì vậy, thả tôi ra không tôi la làng lên bây giờ.

– Hahhaa, la làng lên rồi sau đó thì sao, ai tin em ?… Dù có tin đi nữa thì họ cũng chả dám đứng về em đâu, em phải hiểu rằng ở cái xã hội này đồng tiền là trên hết anh chỉ cần nói một tiếng là đám công nhân làm chỗ anh họ sẽ đứng ra nói em dâm loàn quyến rũ anh, dù cho họ biết em không phải là như vậy nhưng vì cơm áo gạo tiền mấy ai dám vạch trần sự thật. Rồi anh sẽ đuổi cổ em đi em nghĩ sẽ tìm việc gì ?? Con em còn nhỏ đó.. Nghĩ kỹ đi ở cái nơi này anh tuy không có quyền lực nhất nhưng mối quan hệ anh quen không nhỏ đâu chỉ cần anh nói 1 tiếng mấy ai dám nhận em….

Cô Phương nghe lão nói, mắt đỏ hoe rơi lệ, cô lúc này không còn phản khán nữa ngồi im cúi gầm đầu xuống để mặc cho lão muốn làm gì thì làm. Lão Tân thấy lời nói của lão đã uy hiếp được cô Phương nên lão càng thêm phần tự tin dở trò biến thái của mình.

Đã full 90 chương
LH : Zalo 0934788663