Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này – update Chương 16

, 153, 204)”>Chương 14: “Giờ anh còn thích nữa không?”

*11/08/2019 – 21:35 Tối.

Tâm trạng của tôi bây giờ đầy rối ren, có phải mọi thứ đến quá nhanh không?

Lần lượt từng hồi biến cố cứ ập vào, xé tan những lối mòn của xúc cảm bấy lâu. Tôi chưa khỏi ngỡ ngàng khi bức tranh hôn nhân vẫn đang bị che phủ bởi một gam màu u tối, thì một bố cục khác lại hiện ra đang chờ tôi chọn những sắc màu “nóng sáng” để chêm vào. Trong hoàn cảnh này, dù tôi có tài nghệ, giỏi chịu đựng cách mấy cũng khó một lúc có thể “vẽ” được cả hai bức tranh không đồng hoàn cảnh!

Tôi phải lựa chọn cho mình cách giải quyết nào phù hợp đây? Nghe từng âm thanh trên Radio phát ra, tâm hồn tôi muốn chết lặng.

Trong khi tôi còn chưa biết được mình muốn gì thì Trinh đã cất lên những tiếng lòng đầu tiên của em. Tôi hiểu,… những lời này nên được phát vào hư không, mặc kệ cho nó trôi đi chẳng cần đến tai tôi mới phải? Ai ngờ trò đời cười nhạo cảm xúc con người. Giữa lúc này đây, là tình cờ hay định mệnh áp đặt… tôi phải nghe được những lời nói đó? Tại sao?

Tôi thần người, mỏi mệt tựa lưng vào ghế, ngã đầu nhìn ra hướng mưa, tôi ngẫm nghĩ mãi về từng lời, từng chữ của Trinh, lẩn quẩn tâm trí không biết nên trả lời tin nhắn em thế nào…

———————————————-

* 21:40 Tối.

– Nghe buồn ha? – Vy bất ngờ hỏi làm tôi giật mình.
– Sao cơ…? – Tôi giả vờ đáp như không biết em đang nói đến điều gì, cố lãng tránh.
– Câu chuyện trên Radio kìa.
– Ừ.. buồn. – Tôi trả lời vô chừng…
– Từ hồi mình cưới nhau đến giờ, hai đứa rất ít nghe lại chương trình này…
– Hình như vậy.
– Em còn nhớ thời sinh viên, chắc là không có lịch phát sóng nào mình bỏ lỡ đâu nhỉ! Tụi mình được tặng khá nhiều ca khúc qua chương trình… anh còn nhớ không?
– Ừ… anh nhớ chứ!
– Xạo, nhớ thật không?
– Ơ, thật mà…
– Anh thử nhắc lại vài bài em nghe nào?! – Vy bỉu môi tỏ vẻ nghi ngờ. Gương mặt em xóa tan đi những biểu cảm ngày qua… thoáng chốc quay về sự hồn nhiên vốn có của mình thời thanh xuân.

Trong khoảnh khắc, nhìn Vy, hồn tôi đang bay được lôi về con đường “chính đạo”, trở về với hiện thực. Tôi bấm tắt điện thoại, cất đi, ngã ba đường có hay không, tôi chẳng màng nữa, tạm gác lại sự bối rối, tốt nhất vẫn nên hòa vào niềm vui trước mắt để tích cực hơn…

Chủ động nhích lại gần em, tôi quay hẳn người về phía Vy, bắt đầu kể. Không gian xe im ắng phút trước trở nên rôm rã tiếng cười nói của hai vợ chồng…

– “Chiếc ô ngăn đôi”, “Điều kì diệu từ em”, “Nồng nàn Hà Nội”, “Em trong mắt tôi”, “Lặng thầm một tình yêu”, “Lúc mới yêu”, “Có đôi lần”… nhiều lắm. Anh không chỉ nhớ ca khúc, anh còn nhớ cả những kỉ niệm của hai đứa mình qua từng bài nữa kìa!

-Eo ơiiiii. Lại xạo… – Vy cười rõ tươi, em ngạc nhiên hỏi – Thế nhắc lại cho em nghe xem,… lúc được tặng bài “Có đôi lần” ấy…

– Hahaa, thật ra nhắc lại cũng buồn cười. Em biết đấy, chương trình này họ hay tặng bài hát dựa trên tâm sự, mà anh thì cảm thấy đôi khi nó chẳng liên quan tí nào cả. – Nói rồi tôi cười lớn.

– Thôi đi ông. Không nhớ nên mới nói ngang thế chứ gì… xùy xùy.. – Vy xua tay, vừa cười vừa chê.

– Không hề, đây này… Hôm đó trời mưa xối xả, anh đi làm thêm ở quán cà phê gần trường, hứa tối về đón vợ đi chơi, ai mà ngờ cống thoát bị tắc, mưa đến nổi ngập quá luôn, khổ lắm…. Loay hoay tát nước, lọ mọ thế nào vô tình làm rơi con Nokia xuống nước. Quán bấy giờ chỉ còn anh, nhìn đồng hồ cũng trễ hẹn 5 phút rồi, bà chủ thấy vậy ra phụ xếp bàn ghế lên cao, không ai có điện thoại di động, anh xin vào nhà gọi điện thoại bàn chẳng hiểu sao lại không cho? Nằng nặc bắt anh dọn xong mới được. Chắc là sợ anh trốn việc… Nửa tiếng trôi qua … Anh dằm mưa cắm đầu chạy, cuối cùng vẫn lỡ hẹn. Vợ đứng đợi anh ngoài trạm xe buýt, trú mưa cả tối, điện thoại gọi thuê bao, nhắn tin anh không trả lời, em bỏ về, thế là giận nhau. Sau đó,… thì em cũng nhớ rồi đấy, tụi mình mỗi khi giận cứ lôi đủ chuyện ra nói. Mấy hôm sau, vẫn còn giận, anh phải mượn nhờ điện thoại thằng bạn gọi lên chương trình bộc bạch, xin lỗi vợ quá trời. Và rồi “Thay lời muốn nói” tặng bài hát “Lúc mới yêu” cho mình!!!

-Hmm… Khá khen cho anh. Em chúa ghét bị cho leo cây, có biết không?

-Hì, anh nhớ mà.

* 21:50 Tối.

– Em gửi bác!. –Tôi đưa tiền xe cho bác tài vẫn không quên bo vài chục lẻ, gắng giữ cái vẻ hào sảng của bản thân.

Đến nơi rồi.

Hôm nay Vy chọn cho hai vợ chồng một nhà hàng khá mới mẻ. Có lẽ chỉ là với tôi thôi? Em tiếp khách hàng, đối tác hàng ngày tại rất nhiều nơi, đây hẳn cũng chỉ là một trong những nơi em từng đến, chắc thế… Tôi không biết, tôi mơ hồ đoán vậy.

– Anh nè. Em mới xem thấy cái chổ này trên mạng đấy, chả biết có ngon lành gì không nữa?

Tôi vô cùng bất ngờ, xen lẫn cảm động sau lời em nói, niềm vui lại hé mở.

– Gì mà nhìn em ghê vậy.. cứ lo đi trước, không quan tâm vợ mình gì hết?
– Ấy, xin lỗi vợ, anh háo hức quá nên bị lúng túng…. xin lỗi vợ. – Tôi cười khẩy.

Nói rồi, tôi chậm bước lại. Đưa tay chạm nhẹ lấy bàn tay mềm mại của em, dìu Vy từng bước lên cầu thang.

Nhà hàng này nằm trên một sân thượng trong “khu tập thể” cũ có từ trước giải phóng ngay mặt đường Lê Lợi. Con đường trải qua nhiều thăng trầm lịch sử, chứng kiến biết bao lần nổ súng, đặt bom của Biệt Động Sài Gòn lên những mục tiêu cứ điểm của “ngụy quyền” thành phố. Thời thế đổi thay nhưng sự sầm uất nơi đây chưa từng thay đổi giữa trung tâm “Sài Gòn hoa lệ”.

Hàng ngày, người người đi qua con phố biết bao lượt hối hả, cả tôi cũng thế … nhưng nào biết rằng ẩn mình bên trong căn “chung cư” cũ kĩ, lại có một nơi hẹn hò thật riêng tư và lý tưởng đến vậy. Buổi tối nay tôi cảm thấy rất tuyệt vời.

Lối đi lên rất nhỏ, cầu thang chật hẹp làm cho cảm xúc hồi hộp cứ lâng lâng. Tôi nắm tay vợ bước từng bước. Cả hai chúng tôi đang trải nghiệm một điểm hẹn mới, một khoảnh khắc mới, khiến tôi bồi hồi sung sướng. Cảm giác như không gian nơi đây trở nên ấm cúng và trọn vẹn lạ thường. Ánh đèn vàng nho nhỏ trên bức tường, dẫn lối cả hai chúng tôi.

Đi hết bậc thang cuối, tôi đẩy nhẹ cửa, dắt Vy vào nhà hàng…

“Anh chị đi mấy người ạ?”… Phục vụ vừa dứt câu thì tôi đã choáng ngợp, còn hơn những gì tôi tượng tượng. Phong cảnh hữu tình, thơ mộng, nhà hàng mang phong cách quê hương lại không kém phần hiện đại, rất “Retro” mãn nhãn… không gian có cây xanh, khóm trúc, bàn ghế vật dụng bằng gỗ khá đơn giản mà sang trọng.

Xuyên suốt nhà hàng, ngoài không gian chính trong nhà còn có hai khoảng không ngoài trời cho khách hàng tận hưởng bầu trời đêm. Tôi nhanh chóng đảo mắt xem ngồi đâu thì tốt…

Phía trước có vẻ thưa người, “view” nhìn xuống ngã tư đường tấp nập của thành phố.

Phía sau náo nhiệt, tiếng người cười, kẻ nói rôm rả. Tầm nhìn hướng vào mấy tòa cao ốc “trầm mặc” của Sài Gòn.

Tôi phân vân nhìn Vy như hỏi em muốn chọn chổ nào? Vy mỉm cười nhẹ nhàng, vừa ý, em đáp lại suy nghĩ tôi còn chưa thành tiếng:

– “Em theo anh..”

Thâm tâm tôi lúc này cảm thấy bản thân vững vàng và yên tĩnh. Có những điều xảy ra trong nhịp sống người ta chẳng thể nào lường trước được. Tôi không hề đoán biết rằng mọi thứ trong hôn nhân giữa chúng tôi sẽ trở nên như ngày hôm nay, lại chẳng thể nào hình dung được trong cái bố cục nhá nhem màu sắc, lại có một góc tranh yên ấm đều màu đang hiện hữu, cứ như là một góc vẽ hoàn hảo vô tình điểm lộ ra khi tôi bất giác vậy… cảm xúc được vun đắp, chẳng thể diễn tả hết nổi bằng lời…

Là do tôi đang phức tạp hóa cuộc đời mình? Hay cuộc sống này đang cố bình thường hóa sự loạn nhịp trong tôi? Tôi chẳng biết, tôi chẳng phải một bác sĩ tâm lý hay triết gia.

Cái tôi đơn thuần hiểu và thấy trước mắt… ấy là tôi… Một thằng đàn ông dâm đãng, nhiều phần kém cỏi, vốn có nhiều món quà trân quý được ban tặng lại không biết cầm giữ, phát huy, cứ thế mãi lạc lõng trong sự “dục vọng ủy mị” đến đổi xa vời thực tại.

Liệu tối nay có xoay chuyển điều gì hay không?

Mọi thứ cứ để hạ hồi phân giải, tôi phải chọn chỗ cho hai vợ chồng đã…

Dìu vợ, tôi đưa Vy đến khu vực phía trước nhà hàng. Tôi chọn chỗ này, vì nó bớt ồn ào hơn. Hiện tại vợ chồng tôi cần sự yên ấm bình lặng hơn bao giờ hết. Đây là thời điểm tốt để tôi được thêm sức, có như vậy thì sắp tới sóng gió, mưa sa tôi mới vượt qua được.

Ngồi vào giữa không gian tao nhã ấy, nắm tay vợ, tôi chấp niệm:

“Trừu tượng nhưng rõ ràng.

Phức tạp trong cái đơn giản tầm thường.”

* 22:30 Tối.

Bầu trời chuyển khuya, bên dưới đường phố vẫn chưa ngơi tiếng vọng xe cộ. Sài Gòn không ngủ, quả không sai. Nơi “đô thành” hội tụ dân bản tứ xứ đổ về hội nhập. Người ta chọn thành phố này để cộng sinh phát triển, dần dần họ đã quen với văn hóa nơi đây tự khi nào…

Trên lầu cao nổi gió này, Vy và tôi đang dùng bữa tối nhẹ nhàng, lãng mạn. Đã lâu rồi, chúng tôi mới có thời gian tuyệt vời như thế… Những câu chuyện cũ, những điều nhỏ nhặt, những thứ vui vẻ trong nghiệp mưu sinh thường ngày, tôi và em đều thay phiên nhau kể. Phút giây quý giá ấy, trôi qua chậm rãi đáng trân trọng.

– Đồ ăn ở đây cũng ngon em nhỉ? – Tôi vui vẻ nói về bữa tối.
– Hmm, hơi ngọt một xíu, nhưng không sao, em thấy vẫn OK. – Vy cười phì, nhấp môi ly rượu.
– Ừ, anh thấy…

Tôi còn chưa kịp tiếp lời bình phẩm thì Vy ngắt ngang.

– Chiều nay, không liên lạc được với anh… em cứ nghĩ tụi mình… xong rồi!
– Sao em nói vậy?
– Lúc trưa ở tiệc cưới, em nhìn cô dâu uống rượu giao bôi, cắt bánh trên sân khấu mà em không cầm được lòng…
– …
– Trong cái khán phòng đó ai cũng hò hét, cổ vũ ồn ào, họ chúc mừng… chỉ có mình em là khóc..!
– Vy..
– Em nói hết đã…
– …
– Em thấy người ta cưới, em nhớ tụi mình năm đó. Tự nhiên thấy vui, rồi lại buồn. Cuối cùng thì thất vọng.
Mấy ngày hôm nay tụi mình đang làm gì? Mình bắt đầu cái trò này liệu em có thỏa mãn không? Anh đánh mất bản thân mình trong cái trò dâm đãng này, anh có thấy hài lòng không? Mình thực sự đang giải tỏa cái gì cho nhau, xả giận vào cái gì? Nó có đúng không? Hay cũng chỉ là em đang tự phỉnh gạt lương tâm mình thôi?!
Em tự hỏi nhiều thứ lắm…
Quân à, không phải mình anh có những điều rối ren trong lòng đâu, cả em nữa.
Em biết…. em biết…
Chắc bây giờ anh đang nghĩ “Ai bày ra trò này? Ai mạt sát? Ai thích cầm cương, ai bắt đầu mọi thứ..phải không?

Hahaha.. Ừ,… những lời em đã nói ra rồi, bây giờ có hơi men em lại nói khác, Hmmm…. Em kì lắm phải không?

Kể từ hôm trước, cái ngày nghỉ phép ở nhà để làm rõ mọi chuyện, cho tới hôm nay ngồi đây trong khung cảnh nên thơ này, tôi không nghĩ là sẽ được nghe em trút nhiều tâm sự như vậy. Trong lòng tôi vội tắt niềm hy vọng còn le lói mới nửa tiếng trước, không khí lập tức trùng xuống, những ám ảnh phiền muộn bủa quanh một lần nữa.

Tôi hận mình là thằng đàn ông không tròn bổn phận. Thấy em ngập ngừng, từ lời này dẫn lời khác trong men rượu, bản thân tôi bất lực, kém cỏi nhiều phần nhưng chẳng thể nói, chẳng thể lên tiếng, chẳng dám mở lời.

– Em tức anh lắm Quân à, em tức lắm. – Vy vừa nói vừa đập mạnh ly rượu vang xuống bàn, em cuối mặt.
-…
– Tại sao anh bỏ bê em? Tại sao anh bỏ bê cảm xúc của em? Anh khoái mấy cái thứ dâm đãng này đến độ bỏ rơi Vy mới đc sao?
Giờ anh còn thích nữa không? Vy bây giờ cũng thay đổi, cũng có xu hướng, cũng thích biến thái giống anh rồi nè, anh vừa lòng không? Hotwife nè, Cuckold nè, ngoại tình nè, … thích lắm hã anh?

– Thôi mà em,… nhỏ tiếng lại một chút, em say rồi.. – Tôi vội chồm tay che miệng em lại, sợ người khác nghe thấy.

– Ủa sao vậy? Mắc cỡ hã… Hahaaha – Bỗng nhiên em cười phá lên, làm người ta xung quanh khi ấy nhìn chằm chằm hai vợ chồng.
– …
– Đâu có làm sao đâu, mà mắc cỡ … – Vy vừa nói vừa cười, tôi cũng ngỡ ngàng vì lần đầu tiên nhìn thấy em đánh mất đi hình tượng mấy năm qua em luôn giữ. Tôi bàng hoàng trước mỗi hành động em đang làm.
-…
– Hôm nay anh đừng có giấu tôi, anh đi với con nào đúng không, Quân?? Cái con người của anh tôi biết tỏng. Mấy khi anh dám không nghe máy của tôi? Còn không trả lời tin nhắn? Hã Quân?

Ngày xưa cái mỏ dẻo cua gái dữ lắm, đâu có vừa gì, phải không? Thích “ông ăn chả, bà ăn nem” rồi đúng không?

Hết chịu nổi rồi, hã Quân? Đá xi-nhan, đổi hướng, chuyển làn hã Quân?

À… hay là làm rớt cái điện thoại xuống nước? Rớt nữa rồi hã… mắc cười quá Hahaha, thằng chó. – Vy bắt đầu mất bình tĩnh..

Phục vụ thấy có lớn tiếng, liền chạy ra: “Anh chị có cần em giúp gì không?” Tôi nhanh nhảu đáp ngay không để Vy trả lời: “À không em, hai anh chị có chút chuyện riêng giải bày, chị uống say rượu nên có làm phiền mọi người, mong em bỏ qua cho. Phiền em giúp dùm anh gọi một chiếc taxi nhé.”

– Ê, đụ má đang vui mà? Hai vợ chồng nãy giờ nói chuyện vui mà anh, sao bỏ chạy nữa rồi… anh muốn bỏ tôi đi tiếp với con nào hã…. – Vy giận dữ, quờ quạng, đưa tay chỉ trỏ tôi, xém làm đổ ly rượu.

– Mình về thôi em, anh xin lỗi..

Nói rồi tôi đẩy ghế đứng bật dậy, đi qua phía em. Vội ôm em vào lòng, tôi đỡ không để em ngã.

Chúng tôi vào nhà hàng với những cặp mắt trầm trồ ngưỡng mộ sự lộng lẫy mà bao người dành cho, bây giờ ra về nhận đủ ê chề vào người. Phải, tôi xấu hổ,..nhưng chẳng phải về Vy, bèn là về chính bản thân tôi vậy.

Em nói đúng lắm, nói phải lắm, em trách tôi quả nhiên chẳng sai chút nào. Tôi thừa nhận, thừa nhận với em, thừa nhận với tất cả những con người nơi đây đã nghe thấy câu chuyện… Đáng đời tôi lắm.

Thanh toán tiền tại quầy, tôi vẫn cố ôm giữ em trong lòng mình thật chặt. Đây là lúc mà tôi thấy mình đàn ông nhất từ trước đến giờ. Không rõ là vô tình hay cố ý, rời khỏi bàn em đã thôi không còn nói lời nào nữa. Vy vẫn để tôi ôm lấy em, nắm tay em, giữ em thật chặt bên mình. Bước xuống cầu thang, tôi chủ động cõng em, từng bước một cẩn thận, cả hai cùng ra xe trở về nhà.

* 23:25 PM

Dìu em vào phòng, tôi cẩn thận đặt Vy nằm xuống giường. Lúc này, em chẳng còn sức để kêu gào điều gì nữa, tôi biết em đã thấm mệt, có lẽ bây giờ em chỉ muốn ngủ một giấc cho tròn để quên đi những mệt mỏi hôm nay.

~~*Ting ting…

Điện thoại em báo tin nhắn SMS đến, tôi mở lên xem.

“Sao hôm nay thư ký của anh về sớm vậy…. Anh thấy em có vẻ không vui lắm thì phải? Có chuyện gì không?” – Tin nhắn từ Minh.

Giao diện SMS trắng xóa, chỉ mỗi tin nhắn mới nhất hiện ra. Tôi chỉ biết thở dài chấp nhận, có vẻ như em đã xóa hết. Đây cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi mới động vào điện thoại của em. Tôi biết em muốn riêng tư, muốn đề cao sự tin tưởng… có điều cho đến ngày hôm nay, mọi chuyện đã vỡ lẽ mất rồi.
Dù sao thì, tôi cũng chẳng còn chút hơi sức nào để tò mò thêm chuyện của hai người, bây giờ đầu óc tôi chỉ nghĩ về em mà thôi.

Hít sâu, tôi nhắn lại một tin trả lời… và sau đó, hắn cũng thế……

Em hợi mệt, ngày mai em xin phép nghỉ một bữa được không anh?
Em sao thế? Lại còn khách sáo nữa…
OK, em nghỉ ngơi đi. Nhưng tranh thủ chiều lên công ty, anh vẫn cần em có mặt trong cuộc họp. Còn nhiều việc, một tay anh làm không xuể.
Em nhớ rồi.

HẾT CHƯƠNG 14!!!