Cô Giáo Trinh – Truyện Người Lớn 2022 – Update Chap 40

Cô Giáo Trinh (23)

Quân cảm thấy không thể tin nổi sau khi nghe câu chuyện từ miệng Nhật Hạ, đại khái là có hai giáo viên trong trường muốn bỏ thuốc Trinh trong chuyến đi dã ngoại sắp tới, sau đó sẽ cho thầy Tùng đến cưỡng hiếp Trinh, quay clip lại và dùng đó để uy hiếp cô giáo làm theo ý của bọn họ.

Từ trước đến bây giờ, đối với Quân thì trường học vẫn là một nơi gì đó rất thần thánh, các giáo viên cũng là những con người có nhân cách cao thượng. Ấy thế mà, không thể tin nổi rằng ở đây cũng sẽ xuất hiện những con quỷ như vậy.

Khuôn mặt Quân bất giác tối sầm, ánh mắt tóe lửa, cậu nắm chặt vai Nhật Hạ: “Người muốn làm điều đó, là ai?”

“Đau em!” Nhật Hạ nói, hai bàn tay của Quân nổi cả gân xanh khiến cô bé đau nhói.

Quân thấy vẻ mặt của Nhật Hạ thì giật mình buông tay – “Anh xin lỗi!”

Nhật Hạ xoa vai, cười khổ rồi nói: “Trước khi em nói cho anh, anh phải hứa rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến em. Anh là người phát hiện chứ không phải em, anh hiểu không?”

Quân nghi ngờ nhìn Nhật Hạ, sau như nhận ra điều gì đó mới gật đầu nói: “Được! Anh hứa, chuyện này không liên quan đến em.”

Hạ nhìn Quân, cô bé có chút cảm thán bởi vì nhận ra tình cảm của Quân dành cho Trinh, lần đầu tiên cô thấy Quân tức giận như vậy – “Ừm, anh nhớ đấy, chủ mưu là cô Vân dạy Hóa với cô Hương dạy Sử. Anh cũng đừng hỏi vì sao em biết, vì em sẽ không trả lời đâu.”

“Cảm ơn em! Anh sẽ không hỏi nữa. Xin lỗi vì đã làm em đau nhé.”

“Vậy nhé, em vào thay đồ đã, trời lạnh thật.” – Nhật Hạ lè lưỡi trêu rồi cứ thế chạy đi, để mặc Quân đứng đực tại chỗ.

Cậu rút ra một điếu thuốc đưa lên miệng, nhìn bóng dáng Nhật Hạ đi xa dần. Thông qua lời cô bé thì tự nhiên Quân nhớ lại vài điều.

Thứ nhất, những tấm ảnh chụp lén của Vân đều được gửi cho Hà, và cô Hương có thể đã nhận được chúng.

Thứ hai, cô Hương cũng không phải tốt lành như vẻ bề ngoài mà đã từng lén lút với thầy Tùng.

Điểm cuối cùng, thông qua suy đoán của những thằng bạn chí cốt thì cô Trinh có vẻ đã bị ai đó uy hiếp nên đối xử tồi tệ với Quân. Đến khi nghe được chuyện hôm nay thì người đứng sau có thể là cô Hương và đồng bọn.

“Nhưng mà… mình nên làm gì đây?” – Quân tự hỏi, dù cậu đã đoán ra gần hết nhưng nhất thời cũng không có cách. Cũng không phải cậu không tin tưởng Nhật Hạ mà dù sao lời cô bé nói vẫn chẳng có chứng cứ xác đáng, việc cô bé không đề cập vì sao bản thân biết được trông cũng rất đáng ngờ. Và hơn thế nữa, nếu chuyện này là sự thật thì đó cũng chỉ là âm mưu chứ chưa được thực hiện, cũng không thể định tội cho các thầy cô chỉ thông qua lời nói ở một phía được.

Quân rít hơi thuốc, vuốt vuốt trán và cảm thấy tế bào não không đủ dùng. Tính cậu cũng không còn quá trẻ trâu nữa mà đã biết cân nhắc lợi hại. Dù vẫn lo cho Trinh nhưng Quân nghĩ tạm thời không nên thông báo cho cô biết. Vì dù sao thời điểm đi dã ngoại vẫn còn cách những hai tháng – sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc – chừng đó thời gian cũng đủ để Quân tìm cách chứng thực chuyện này.

“Mà làm thế nào bây giờ? Làm sao để biết được?” – Quân lại nghĩ, lại hút thêm một điếu thuốc, tạm thời cậu cũng không chia sẻ chuyện này cho lũ Quang béo biết để tránh tai vách mạch rừng. Bất chợt, Quân nảy ra một ý tưởng táo bạo.

“Phải rồi, mình sẽ tìm cách ăn cắp điện thoại của bà Hương, nếu có bất cứ thứ gì thì nó đều sẽ nằm trong đó.”

…..

Đúng sáu giờ, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, các bạn học lũ lượt kéo tới, có đứa đi xe và xách theo ít đồ nhắm lấy từ nhà, có mấy đứa thì bắt taxi hoặc grab để di chuyển theo nhóm cho tiết kiệm.

Trái với suy nghĩ của Quân thì hầu như cả lớp đều đến, chỉ trừ mấy trường hợp cá biệt do cha mẹ quá khó khăn hay có việc gì đó đột xuất. Trong số ba mươi tám thành viên thì tại đây đã có ba mươi người.

Không khí của nhà Quang béo trong chốc lát đã trở nên náo nhiệt. Đám con gái xuống bếp bắt đầu dọn hết thức ăn và chén đũa ra ngoài sân, còn lũ con trai khệ nệ bưng ba bình rượu ngâm đủ các vị ra ngoài. Thậm chí thằng Tiến chưa chờ ai cho phép mà đã bật karaoke lên hú trước vài câu, với mục đích thoạt nghe rất có lý, đó chính là kiểm tra thử dàn nhạc coi âm thanh có chuẩn chưa.

Và như thế, giọng hát đinh tai nhức óc của nó nghêu ngao vang khắp đất trời, có chăng Chaien tái sinh cũng phải gọi bằng cụ.

Lúc này, Quân và Vân ra trước cổng biệt thự, lặng lẽ đứng chờ để đón cô giáo.

Thời tiết trở lạnh, từng mảng sương mờ ảo phủ kín phương xa, ẩn khuất bên trong là những ánh đèn thành phố lấp lánh. Mấy cơn gió nhẹ thổi đến khiến rừng thông xung quanh kêu lên xào xạc, tán thông cao lay động trong đêm như những người khổng lồ đang nhảy múa.

Quân châm một điếu thuốc, xoa hai tay vào nhau cho đỡ lạnh. Hiện tại trang phục trên người cậu cũng đã thay đổi, áo khoác đen và quần jean, nước hoa xịt thơm phức. Tuy thế thì cậu vẫn nghiện thuốc như bình thường, cái mồm nhả khói không khác gì toa xe lửa.

Vân đứng cạnh, mặc váy dài tối màu, khoác áo lông và đeo thêm một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ. Cô bé thấy Quân cứ phì phèo như thế thì tỏ ra hơi khó chịu, bởi cô ghét mùi thuốc.

“Em nói anh này, anh hút ít thuốc thôi được không?”

Quân ái ngại nhìn Vân, sau đó đi qua trái mấy bước – “Xin lỗi! Lạnh quá! Hay em vào trong đi, anh đứng chờ một mình cũng được.”

“Không được. Em là lớp trưởng, đón cô Trinh là việc phải làm, anh vào trong đi mới phải.”

Quân nhún vai, từ chối cho ý kiến, cậu nói sang chuyện khác: “Mà… em làm sao mà tụi nó chịu đi hết vậy? Anh nghĩ chúng nó ghét cô Trinh lắm.”

“Không có gì, em chỉ nhắn là những bông hoa sáng nay tụi nó nhận thì đều do cô tặng. Thế là chả đứa nào nói gì… Cô Trinh thật ra chỉ bị ghét khi cô dạy học thôi chứ bình thường cô tốt lắm,… À, từ cái đợt anh bị cắt chức về sau thì cô ngày càng nghiêm khắc, do anh cả đấy.”

Quân cạn lời, vì chính bản thân cậu cũng thấy thế – “Cơ mà nếu thế anh không nghĩ thằng Tiến sẽ tới đâu, nó bị cô đì gần chết còn gì.”

“Chẳng biết nữa.” – Vân nói rồi nhìn đi chỗ khác, cô bé không muốn nói nhiều với Quân cho lắm.

Quân thấy thế thì đành im lặng, rít thuốc.

Thời gian cứ vậy lặng lẽ trôi qua, mấy phút sau đó thì một chiếc taxi màu trắng chạy tới, Quân và Vân đồng thời vẫy tay.

Người bước xuống xe dĩ nhiên là Trinh. Cô giáo bây giờ trông thật khác so với mọi ngày, trang phục trông rất sành điệu. Quần jean xanh bó sát tôn lên dáng người ma quỷ với cặp chân dài miên man, dưới chân cô là một đôi cao gót mũi nhọn màu đen. Phía trên Trinh mặc áo len nâu với sơ mi trắng bên trong, ở ngoài khoác hờ một chiếc áo vest đen trên vai để giữ ấm. Về tổng thể thì Trinh rất có gu ăn mặc, vừa đơn giản lại vừa khiến vẻ đẹp của cô trở nên nổi bật, thêm phần sang trọng và cũng chẳng kém đi sự quyến rũ, nếu không nói có khi người khác sẽ nghĩ cô là một ngôi sao hoặc làm gì đó liên quan đến ngành giải trí chứ chẳng phải hành nghề gõ đầu trẻ.

Mái tóc đen tuyền của cô xõa xuống vai, gương mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng song rất ưa nhìn, đôi môi đỏ mọng vương nét cười vui vẻ.

Quân suýt nữa thì há hốc mồm, đã lâu rồi cậu không thấy Trinh “ăn diện”. Còn Vân cũng rất bất ngờ bởi khí chất của cô giáo đã thay đổi sang hẳn một phong cách khác.

Vân huých nhẹ Quân, nói khẽ: “Ông anh… giờ em hiểu vì sao anh thích người ta rồi.”

“Ơ… thì…” Quân giật mình, đành thu hồi lại sự thất thố trên gương mặt mà đi đến chào Trinh.

“Cô đến rồi, mau vào trong đi ạ.”

Trinh gửi tiền cho bác taxi, nhìn Quân và Vân thì chào hai đứa rồi nói: “Cô xin lỗi nhé, tìm đường hơi khó nên là trễ mất rồi.” – sự thật thì bởi Trinh mãi tìm quần áo và trang điểm nên chẳng chú ý thời gian.

“Không sao đâu ạ.” – Vân nói rồi đi trước dẫn đường.

Trinh đi theo, đến lúc này cô giáo mới chú ý đến căn biệt thự trước mặt, không khỏi không cảm thán với vẻ đồ sộ của nó. Dù sao Trinh cũng có đôi chút kiến thức nhất định nên tỏ tường hơn đám học trò nhiều, cái căn biệt thự với lối kiến trúc Pháp cổ điển thì chẳng phải cứ có tiền là sẽ xây được.

“Cô hơi bất ngờ đấy, không thể tin được nhà bạn Quang lại giàu như vậy.”

Quân đi cạnh, cũng nói: “Vâng, lúc đầu nó dẫn em về nhà em cũng bị dọa không nhẹ.”

…..

Trinh sau đó được hai học trò dẫn đến sân sau, nơi này đã được sắp xếp đâu ra đấy. Ba cái bàn tròn được kê đối diện sân khấu, trên bàn là tất tần tật các món ăn đã được chuẩn bị sẵn. Ngoài ra còn có một dãy bàn dài nối vào nhau, trên mặt bàn đã để sẵn rượu, ly và một ít đồ ăn vặt, bên cạnh đó là hai cái lò nướng đỏ rực. Các học sinh hầu như đều đã ngồi vào chỗ tại bàn tròn, chưa dùng bữa mà chờ Trinh đến.

Sự xuất hiện của Trinh đem đến một làn gió mới cho cuộc vui, cũng không hẳn là rực rỡ hơn gì mà ban đầu cũng có sự bí bách nhất định, các học sinh hầu như không dám quá buông thả, nói tục chửi thề như mọi khi. Bởi vì thế nên nửa đầu bữa ăn trôi qua có chút nhàm chán, mấy đứa ngồi gần chỉ thủ thỉ với nhau trò chuyện, còn đứa nào ngồi chung bàn với Trinh thì chỉ dám cắm đầu dùng bữa.

Mọi chuyện chỉ bắt đầu thay đổi khi Quang béo đã ăn no, nó đi về phía Trinh, xin phép cô được rót rượu và nhậu.

Trinh gật đầu đồng ý, sau khi nhận ly rượu từ Quang béo thì di chuyển lên sân khấu, cầm micro lên.

Sự chú ý lúc này đều tập trung về phía cô giáo. Các bạn học đều đã ăn xong mấy món như thịt nướng, bánh tráng trộn, lẩu nên bắt đầu dọn bàn, thay vào đó là đem những đồ ăn vặt và rượu để tiếp tục cuộc vui. Cách bố trí như thế này do Vân nghĩ ra, vì dù sao mấy cái bàn cũng tương đối nhỏ nên không đủ diện tích để vừa ăn vừa nhậu như mọi khi.

Trinh nhấp ngụm rượu, hơi hắng giọng rồi nói: “Chào các em… Lời đầu tiên cô xin cảm ơn mọi người đã mời cô đến đây, cô thật sự rất vui vì đã lâu lắm rồi không trải nghiệm không khí như thế này. Tuy nhiên… mọi người có cảm thấy hơi chán không?”

Tiếng “có” đồng thanh vang lên khiến Trinh mỉm cười nói tiếp: “Ở đây có dàn loa, có cả rượu, vì vậy… à… cô nghĩ chúng ta nên vui vẻ hơn một chút… Để cho mọi người thoải mái, từ bây giờ hãy gọi cô bằng chị… chị Trinh nhé. Nếu so về độ tuổi, chị chỉ lớn hơn mọi người khoảng mười tám năm thôi…”

Vẻ mặt và lời nói của Trinh khiến tất cả cười vang, ai nấy đều cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Trang phục hiện tại trên người Trinh cũng có tác dụng kéo gần khoảng cách, vì thật sự không giống người giáo viên nghiêm khắc như mọi khi.

“Thế thì mời các em một ly. Chị có lớn cỡ nào thì trước kia cũng từng là học sinh như các em…” – Trinh nâng ly lên – “… cứ thoải mái, học hết sức thì chơi phải hết mình nhé, hô theo chị nào. Một, hai, ba, dô.”

“Một, hai, ba, dô.”

Mọi người gào lên, sau đó ai nấy đều cùng Trinh dốc cạn ly rượu xuống cổ họng.

Vị cay ngọt khiến Trinh cảm thấy hơi mê ly, cô không biết thứ này ngâm với cái gì nhưng có vẻ hơi khó uống. Cô để ly rượu qua một bên, nhân tiện đốt nóng thêm bầu không khí.

“Có ai muốn mở bát một bài không? Lên đây hát với chị nào.”

Tiến là thằng xung phong, nó giơ tay lên trước – “Em, chị ơi, em lên.” – thằng nhóc kích động còn hơn cả bình thường, vẻ quyến rũ của cô giáo khiến nó thích mê.

Mấy đứa khác nghe thế vội vàng dìm đầu thằng Tiến xuống, bóp chặt lấy miệng nó.

Tuy nhiên, mọi thứ đều đã muộn bởi vì Trinh đã nghe được, cô nói: “Vậy mời bạn Tiến lên mở màn, chị sẽ hát cùng em…”

Và cứ như thế, Trinh không biết rằng đây chính là một trong những sai lầm đáng trách nhất cuộc đời cô.

“Đồ rề mì, nồ bi ta, xu ka… Đồ rê mí, chaien, xề cô… Má xê cô thì nghèo… má chaien thì giàu…” – giọng vịt đực của thằng Tiến khiến tất cả vuốt trán ngó lơ, còn Trinh đứng như trời trồng mà chẳng hiểu gì, khóe môi run run giật giật, nửa như nén cười, nửa như lại muốn nói mà thôi.

Quân và lũ bạn bè phá phách thì cười ha hả như được mùa, đã thế còn cố gắng cổ vũ như người đang hát là ca sĩ nổi tiếng. Không khí chợt ồn ả và trở nên náo nhiệt lạ thường.

Chỉ không ai chú ý, Nhật Hạ ngồi sát bên cạnh Thùy Vân, hỏi khẽ: “Ổn không đó mày, cái rượu đó…”

Thùy Vân nhấp ngụm nước ngọt, cười khẽ: “Yên tâm, chỉ là rượu ba kích thôi… không ngờ cha thằng Quang có cả cái này, đúng là đỡ mất công.”

…..

Sau khi tiết mục của Tiến kết thúc thì lần lượt đến những tiết mục khác đỡ đau tai và tuyệt vọng hơn, Trinh cũng góp vui với bài hát mang tựa đề “Chờ người nơi ấy” – dù không hay xuất sắc như ca sĩ nhưng cũng khá dễ nghe.

Các học sinh dần dà cũng buông lỏng, bởi vì Trinh tỏ ra gần gũi nên chốc sau chẳng ai xem cô như giáo viên chủ nhiệm lớp cả, mà đã trở thành một bà chị hàng xóm thân thiện và rất ư xinh đẹp. Điều này khiến Trinh và lũ học trò thu ngắn khoảng cách, còn tác dụng phụ là cô bị lũ trẻ mời quá nhiều rượu.

Quân biết Trinh không thể uống quá nhiều vì tửu lượng kém, chứng kiến hết đứa này đến đứa khác chuốc rượu Trinh thì cũng đến lúc cậu mất kiên nhẫn.

Và thế, Quân đứng luôn lên bàn, giẫm chân thật mạnh xuống cái ghế bên cạnh khiến ai nấy chú ý – “Đậu xanh cả lũ chúng mày, chị Trinh là phụ nữ mà mời nhiều thế? Qua đây, anh uống với các chú.”

“Ái chà chà, anh Quân diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân hả? Thế đừng trách anh em đấy nhé?” – thằng Tiến nói với tông giọng hết sức quái dị, trước kia đã có lời đồn Quân và cô Trinh có mối quan hệ khó nói, tuy chưa được ai chứng thực nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự ghen tị của thằng nhóc.

Thằng Hùng – biệt danh Hùng Bá bởi thân thể cao đến một mét tám, to như con gấu cũng lên tiếng: “Bậy, anh Quân là đang chứng tỏ bản sắc anh hùng, thách thức chúng ta, các anh em, mỗi người một ly đánh sập thằng này cho tôi.”

Mấy cô gái đứng cạnh cũng chêm lời vào góp vui, tựu chung thì đều muốn mời Quân uống.

Lúc này, Quân mới ngẩn tò te nuốt khan nước bọt bởi ánh mắt khác lạ của tất cả mọi người đang dồn đến cậu. Đúng là Quân muốn giải vây cho Trinh tuy nhiên cậu quên mất bất kỳ ai ở đây cũng đều nốc kha khá, mặt mũi đỏ kè như gà chọi, bình thường họ có thể nể mặt cậu nhưng đã say thì rất khó nói.

“Nào! Uống với em một ly!” – Hùng cũng leo lên bàn, đưa ly đến trước. Ly rượu tràn cả ra ngoài, tóc tách rơi xuống dưới.

Quân theo quán tính cụng ly, sau đó hướng ánh mắt về phía bốn anh em lũ Quang với vẻ cầu cứu. Ai dè, bọn chúng ngó lơ hoặc đang mỉm cười trên nỗi đau của người khác. Bởi thế, cậu đành nhắm mắt uống cạn. Vị rượu thật sự cực kỳ khó chịu.

“Haha! Được lắm, tới phiên ai?” – Hùng cũng uống cạn.

“Tao! Để tao mời anh Quân!” – Tiến chồm lên, chuẩn bị sẵn bình rượu và lại rót cho Quân một ly.

Quân trợn mắt trắng dã, uống với thằng mặt chuột.

Và đó, gương mặt với nụ cười đểu của Tiến cũng là tất cả những gì Quân còn nhớ được, bè lũ bạn học mỗi người một ly cứ vậy kéo sập tất cả tri giác của cậu.

Trinh ngồi đó… lặng yên nhìn Quân bị đám bạn gạ gẫm nốc đến say mềm người, chẳng hiểu sao lại nở một nụ cười tươi rói như rất vui vẻ. Có thể là đã quá lâu rồi, cô mới có thể tìm lại được cảm giác tuyệt vời này.

…..

Quân tỉnh dậy bởi cảm giác mắc tiểu, trong lỗ mũi cậu có chút hương thơm ngọt ngào rất kỳ lạ, đầu gối lên thứ gì đó khá êm ái, lại có cả cảm giác âm ấm dù dưới chân hơi lạnh. Cậu chẳng hiểu ra sao, cố gắng mở mắt ra.

“Em tỉnh rồi?” – giọng nói quen thuộc vang lên, Quân nhận ra bản thân mình đang nằm trên đùi Trinh, cô giáo ngồi thẳng, hai tay chống xuống đất đang cúi đầu nhìn cậu, gương mặt xinh đẹp và hai má ửng hồng gần trong gang tấc. Mùi thơm cậu ngửi thấy là đến từ chiếc áo vest phủ trên thân.

“Eh… sao em lại…” – Quân lúng túng, đang muốn ngồi dậy thì bị bàn tay của Trinh đẩy ngược về.

Cô nở một nụ cười rồi giải thích: “Cứ nằm đi… Lúc nãy em say nên tìm chỗ ngủ, không biết vì sao lại leo ra ngoài này nằm dưới bãi cỏ. Chị đến thì thấy thế nên để em mượn một chút… Còn mệt không?”

“Em… hơi nhức đầu ạ. Chị lạnh không?” – Quân hỏi, xung quanh là những màn sương trắng toát đã buông xuống.

“Hơi lạnh, à các bạn cũng về gần hết rồi. Còn mấy đứa nhỏ vẫn đang hát ở đằng kia thôi. Chắc em nên ngủ ở nhà Quang luôn đi nhé, mai rồi về.”

“Vâng…” – Quân nói xong rồi chồm dậy, lần này Trinh cũng không cản nữa.

Cậu đưa lại áo khoác cho Trinh, sau đó cúi đầu xin phép: “Em đi vệ sinh một lát. Cảm ơn chị.”

Sau đó, Quân cố gắng đứng dậy, tuy nhiên bước chân chấp chới còn thân hình thoáng lảo đảo.

Trinh lập tức đỡ lấy, cười khổ bảo: “Coi em kìa, đi còn không vững… Để chị đỡ em đi nhé.”

Quân cảm thấy nóng cả mặt, mùi hương thơm ngọt của Trinh khiến cậu say lòng, đã thế cánh tay của cậu còn tình cờ chạm vào giữa bộ ngực của Trinh, sự ấm áp đàn hồi từ cánh tay nháy mắt đã truyền lên đến não. Chẳng những thế, cô giáo vốn cũng thấp hơn Quân một cái đầu, cho nên khi đứng như vậy thì cậu rất dễ ngửi thấy mùi hương thơm lừng đến từ mái tóc của cô.

“Em… em tự đi được…” – Quân nói chẳng thành câu, cậu không biết đây liệu có phải một giấc mơ hay không… nhưng thái độ và cách hành xử của Trinh đột nhiên rất lạ lẫm. Chẳng lẽ là cô giáo đã say?

“Để chị… lần đó, em cõng chị về nhà. Bây giờ, đến phiên chị giúp em… Mà, nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?”

“Chị… chị nhớ cả điều đó sao?”

Trinh hơi giật mình, sau lại thành thật thừa nhận: “Ừm… chị nhớ hết… tất cả… Còn nữa, chị say rồi, em đừng suy nghĩ nhiều… Mai tỉnh là quên thôi nhé… Thế em biết nhà vệ sinh ở đâu không Quân?”

“À dạ, chị đi thẳng đến, em nhớ nó nằm cạnh nhà bếp…”

“Ừm…”

Trinh níu cánh tay Quân rất tự nhiên, cô cũng đã say, và đang mượn dịp để thể hiện những điều bình thường bản thân không dám. Còn Quân, cậu bước đi như xác sống, tất cả ý nghĩ đều đọng lại ở mấy chữ quan trọng “Chị, nhớ hết”.

Hai người chẳng ai nói với nhau thêm câu nào. Trinh đưa Quân đến nhà vệ sinh giải quyết, sau đó lại đưa cậu đến một căn phòng trống để cậu nằm ngủ.

Đến khi xong thì Trinh cẩn thận đắp mền cho Quân rồi mới ra ngoài quan sát tình hình.

Vào lúc này thì tiệc đã tàn, Quang béo và mấy đứa còn tỉnh đỡ từng người về phòng ngủ, chai lọ, ly nước, rác rưởi vứt tứ tung trên mặt cỏ, một bãi chiến trường tan hoang siêu lớn mà chẳng có ai có ý định sẽ dọn dẹp.

Thấy Trinh đến, Quang béo quay sang cười hỏi: “Chị Trinh, chị về hay ngủ ở đây luôn?”

“À… chị tính sẽ ngủ ở đây. Em còn phòng nào trống không Quang?”

Quang béo cau mày, nghĩ một lát rồi nói: “À, cái phòng nằm ở tầng một cạnh nhà bếp vẫn trống đó chị. Để em dẫn chị qua nhé.”

Trinh hơi sửng sốt, hỏi: “Có phải cái phòng mà bên ngoài cửa có dán hình hạt dẻ không? Nếu thế thì chị biết chỗ rồi.”

“À, đúng là nó. Vậy chị cứ ngủ ở đó nha, bình thường chỗ đó để cho bác bảo vệ nhà em ngủ. Nếu cần gì thì chị nói em là được. Mền gối gì đó em chuẩn bị nhiều lắm.”

Trinh lắc đầu nói: “Không sao, chị tự lo được. Chúc em ngủ ngon nhé.”

“Vâng! Chị ngủ ngon! Mà chị biết Quân đâu không? Em tìm nãy giờ mà không thấy.”

Trinh lúc này có chút chột dạ nhưng không tỏ vẻ gì mà nói: “À Quân ngủ rồi, chị đưa cậu bé vào bên trong lúc nãy.”

“À, thế thì tốt rồi ạ.” – Quang béo rất nhanh đã nhận ra có điều gì kỳ lạ thông qua vẻ mặt của Trinh, tuy nhiên cậu lựa chọn không vạch trần – “Vậy, chị ngủ ngon ạ.”

“Ừm, cảm ơn em.” – Trinh nói xong rồi đi luôn, trái tim cô có đôi chút hồi hộp, bởi vì căn phòng mà Quang béo nói cũng chính là nơi Quân đang ngủ. Chẳng hiểu vì lý do gì, Trinh lựa chọn không báo điều đó cho Quang biết.