Cô em giang hồ – Update Chương 6

, 255, 255)”>CHAP 3: ĐỊNH MỆNH AN BÀI 4 ĐỨA CHÚNG TÔI GẶP NHAU.
Tây Nguyên chỉ có 2 mùa mưa nắng, mùa nắng thì nắng oi khô nóng, mùa mưa thì mưa dầm mưa dề không ngừng không ngớt từ tháng 5 tới tháng 11. Bây giờ là tháng 9, mùa khai giảng tựu trường. Năm nay tôi lên lớp 10, được Má dẫn đi may 1 bộ áo dài trắng. Lần đầu tiên được mặc áo dài tôi đã ngắm mình trong gương rất nhiều lần. Tôi không cao ráo. Không trắng trẻo. Nhưng trông cũng tạm ổn trong bộ áo dài. 1 tuần bắt buộc thứ 2 mặc áo dài còn lại mặc tự do. Nhưng tôi đi học thì 1 tuần tôi mặc 3 lần. Cứ mặc xong là về giặt phơi ngay. Thời ấy đang rộ lên cái mốt mặc áo ngực mà gắn cái dây áo từ bên này qua bên kia chứ ko phải là 2 sợi từ trước ra sau. Tôi cũng rất theo xu hướng, sắm cho mình 2 sợi để thay đồi. Nó như hình minh họa thế này:
TB2eiWBaiCYBuNkSnaVXXcMsVXa_!!199849261.jpg_400x400.jpgCHÚC MỪNG NĂM MỚI
XUÂN GIÁP THÌN

Tôi đeo một chiếc cặp chéo màu đen. Đi xe đạp mini màu xanh lá cây về trường mới. Trường tôi học cách nhà 3km, con đường rợp bóng 2 hàng cây xanh mát rười rượi.
Bạn gì ơi! Bạn đi xe đạp xanh ơi.
Hửm
Tôi tò mò quay lại nhìn khi có tiếng gọi phía bên tay phải. Là 1 cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, với nước da trắng bóc.
Ừ. Bạn gọi tui hả?
Đúng rồi. Tà áo dài của bạn suýt bị cuốn vào bánh xe rồi kìa.
Hả. Ui là trời. Cảm ơn bạn nhiều nha.
Lần đầu tiên mặc áo dài cho ngày đầu đi học, tôi quên mất là tôi mặc áo dài, nên ko có để ý, thật may mắn. Chứ không xảy ra việc gì thì chắc tôi chết mất, má tôi sẽ đánh tôi luôn. Nghĩ tới thôi thì đã thấy ớn lạnh dọc xương sống rồi. Tôi nhìn cô gái nhỏ và hỏi:
Mà bạn cũng học trường TQC à?
Ừm. Mình mới chuyển tới đây.
Bạn lên xe đi. Mình đèo bạn đi.
Bạn đèo được ko?
Khỏi lo. Haha. Mình dư sức, nhìn bạn mỏng manh vậy mà.
Ừm. Vậy mình lên nhé.
Bạn tên gì?
Mình tên Nhớ.
Bạn học lớp nào?
Mình học 10b7
Ủa. Vậy cùng lớp tui mà. Hôm khai giảng bạn ko đi à?
Hóa ra, Gia đình Nhớ mới chuyển tới đây, ngày xưa đến giờ chỉ một mình bố Nhớ công tác trong này, còn mẹ con Nhớ và em gái ở ngoài quê Nghệ An. Năm nay mẹ Nhớ quyết định dẫn con cái vào để ở gần bố, tiện cho việc thi đại học vào ngành công an sau này nối nghiệp bố.
Tôi dẫn Nhớ đến lớp, ngồi vào cạnh tôi. Nhớ hỏi tôi tự ý xếp chỗ ngồi có sao ko? Tôi bảo:
Thư là lớp phó, Thư có quyền. Cứ yên tâm đi nha.
Thư ngầu quá.
Haha. Thư sẽ bảo kê cho Nhớ.
Dù tôi nhỏ con hơn Nhớ, nhưng trông lại khỏe khoắn và già dặn hơn, chứ ko phải nhìn như giọt sương mong manh nhẹ nhõm như Nhớ. Bàn của chúng tôi là bàn kế cuối. Sau lưng tôi là cái Thảo, đứa mà tôi quen vào hôm khai giảng. Nhanh chóng ba đứa thân nhau như chị em ruột thịt.
Nhà của cái Thảo khá giả nhất nhì huyện, đi học tiền ăn vặt tiêu xài thoải mái nhất. Thời ấy tôi chỉ được má cho 2 ngàn để ăn bánh mì chan nước, thì Thảo đã được cho 10 ngàn. Mà cái Thảo khá sởi lởi, suốt ngày đòi bao ăn uống tụi tôi. Tuy nhiên tính tôi ko ăn ko của ai hoài, vì vậy tôi quyết định tôi sẽ là đứa đưa đón nó đi học hàng ngày. Bởi vì bố mẹ nó đi làm suốt, để cho cô giúp việc đưa đón, mà nó thì không thích bị giám sát.
Duyên phận gắn kết chúng tôi một cách kỳ lạ. Tôi sinh ngày 16/7/198x, Thảo sinh ngày 20/03/198x, Nhớ sinh ngày 22/01/198x. Tổng ngày tháng sinh của mỗi đứa đều bằng 5. Nhà tôi địa chỉ số 5, nhà Thảo số 32, nhà Nhớ 14. Cũng vẫn là tổng bằng 5. Tôi thởi cấp 1 và cấp 2 học khá dở. Vì hoàn cảnh gia đình ba tôi say sỉn, tôi không hề có hứng thú và thời gian cho việc học. Tuy nhiên từ khi lên cấp 3, gặp Thảo và Nhớ, 2 đứa nó đã kèm cặp cho tôi tất cả các môn học. Mà có chuyện này buồn cười cực kỳ. Tôi được cô giáo chủ nhiệm chỉ định làm lớp phó học tập khi mà cô chẳng biết về quá khứ học hành của tôi, cô mới vừa nhận trường nhận lớp năm đầu cô đi làm, cô trẻ trung và non nớt, chỉ đơn giản là vì hôm khai giảng tôi trêu cô mà cô cứ nhất quyết bảo tôi làm lớp phó. Từ đó cuộc đời tôi xoay chuyển, vận mệnh của tôi khởi động theo một hướng mới. Tất cả rất tự nhiên.
Ngày hôm ấy tôi lên trường dự khai giảng, tôi tìm lớp của mình để nhìn xem nó ra sao thì thấy có một cô giáo mặc quần tây áo sơ mi đứng lóng ngóng ngoài cửa lớp học. Tôi biết đó là cô giáo rồi nhưng tôi giả vờ tiến lại hỏi:
Chị ơi. Chị tìm ai ạ?
À. Chào em. Chị đang tìm lớp. Đi đúng phòng rồi mà ko thấy học sinh nào.
Chị xinh đẹp ơi. Học sinh giờ đang tập trung dưới sân trường rồi ạ! Mà chị lớp 12 sao lại qua dãy lớp 10 mà tìm ạ?
A. Chị là giáo viên chủ nhiệm lớp 10 chứ ko phải học sinh.
Ôi. Em xin lỗi cô ạ. Em nhìn cô trẻ và xinh quá nên nghĩ cô là học sinh. Lớp nào được cô chủ nhiệm thì chắc chắn là sướng nhất khóa này đấy ạ! Em ước gì cô chủ nhiệm lớp em là cô!
Em khen cô quá lời rồi. Mình đi ra sân trường thôi em. Mà em học lớp nào?
Dạ em ạ? Em học 10b7 ạ.
Hả? Cô chủ nhiệm 10b7
Dạ? Thật hả cô?
Thật.
Chết tôi rồi. Tôi lại dám trêu cô giáo chủ nhiệm của mình. Khai giảng kết thúc thì lại tập trung lên phòng học nhận lớp chính thức. Tôi xuống bàn kế cuối ngồi, núp mình sau lưng các bạn khác. Vậy mà tới đoạn bầu lớp trưởng và lớp phó, bí thư. Cô chợt đề nghị:
Bạn bàn kế cuối làm lớp trưởng nhé?
Ai ại? Ai vậy?
Cả lớp xôn xao. Nhìn qua nhìn lại, tôi ko dám nhìn, nép mình thật sát bàn học. Chợt
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ tay lên bàn. Tôi ngước lên. Là cô đã xuống tận nơi.
Em làm lớp trưởng nhé.
Dạ không cô ơi. Em ko biết làm đâu ạ. Em bầu bạn Nam làm lớp trưởng ạ, bạn ấy có kinh nghiệm rồi cô. – Tôi nhanh tay chỉ qua thằng Nam ngồi trước mặt tôi.
Thôi được rồi. Vậy Nam làm lớp trưởng, Thư làm lớp phó học tập. Tiếp theo chúng ta sẽ bàn tới các vấn đề khác.
Oi. Thế quái nào tôi laị làm lớp phó rồi. Tôi có học giỏi hay là chăm chỉ đâu. Bất lực toàn tập. Thôi kệ đi vậy. Cái tội trêu cô. Nhưng cũng may mắn vì khi làm lớp phó thì ko ai kiểm tra bài tập cuả minh vì tôi có làm đâu.
Thấm thoắt 3 tháng học đầu tiên cũng trôi qua. Bộ tam chúng tôi thân nhau lắm, ngày nào cũng dính nhau như sam. Hôm nay Thảo chợt nói là Thảo có đối tượng mà Thảo thích thầm đơn phương. Tôi với con Nhớ tròn mắt nhìn nó. Tôi muốn chửi tục vì thằng nào dám cướp đi trái tim của Thảo. Sau khi ép cung bắt nó khai ra thông tin thì chúng tôi quyết định phải tiếp cận để gặp và đánh giá cho bằng được.
Một ngày sau.
Lớp chúng tôi ở bên trên tầng lầu, 3 đứa hôm nay đi học thật sớm, để canh me đối tượng đi học để xem mắt. Khi mà học sinh bắt đầu nối đuôi nhau vào trường thì có 1 nhóm nam học sinh gồm 5 người, có 1 bạn cao ráo đẹp trai sáng sủa, cười cười nói nói đi ở giữa, 2 bên 2 thằng, thì Thảo mới chợt reo lên:
Là cậu ấy kìa, cậu ấy đang đi cùng nhóm 5 người đằng kia.
Đâu đâu? Mặc áo gì quần gì? – Con Nhớ lanh chanh
Aaa. Áo sơ mi trắng, quần đen. – con thảo trả lời
Trả lời vậy mà cũng nói, thằng nào cũng áo trắng quần đen. – con Nhớ giọng bất mãn.
Sao yêu vào lú vậy mấy đứa này. Nói là thằng đi thứ mấy từ trái sang. – ko thể nhìn 2 đứa ngơ này nói chuyện đc, tôi cất lời.
À à. Một hai ba bốn. Là thứ 4.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ko phải thằng đi giữa, vì nó nổi bật vl, tôi nhìn cũng mê, mất công lại ghen tỵ với bạn thân hoặc ăn chung 1 thằng với bạn thân. Haha. Tôi dời ánh mắt qua thằng thứ 4. Trông cũng cao ráo, da ngăm, tóc đầu 3 phân gọn gàng, cao cỡ 1,69m nhìn cũng khá sạch sẽ. Ừm. Cũng ok phết.
Ê QUANG
Hả
Tôi hét lên thật to. Làm cả 3 đứa kia và 5 đứa đang đi dưới cùng với các học sinh đang đi ở dưới ngước nhìn lên.
Gọi ai vậy?
Gọi cậu đó, da ngăm tóc đinh. Cậu đứng im đó, chúng tôi có việc cần nói.
Con Thảo đỏ cả mặt, núp sau lưng tôi. Con Nhớ giơ ngón tay cái lên với tôi. Tôi nắm tay 2 đứa nó đi xuống lầu. Đến khi chạm mặt với 5 thằng kia. Tôi nghiêm chỉnh nói:
Bạn tui muốn làm quen với ông, ông nói nick yahoo hay cách thức đi, để bạn tôi tiện nói chuyện.
Hả?
Haha. Quang ơi, chết mày rồi, tao tưởng chuyện gì. Haha – Đám bạn nó cười ồ lên.
Ai muốn?
Đây, bạn Thảo dễ thương đáng yêu của tôi.
Ơ…ờ…vậy… Được rồi, tôi cho nick yahoo.
Ok
Xong việc, tôi liếc qua cậu bạn cao cao kia, thấy cậu ấy cũng nhìn tôi đăm đăm, tôi hất cằm lên một cái rồi quay lưng đi, mái tóc đuôi gà quét ngang ngúng nguẩy. Hừm, đằng ấy đại ca nhóm đó thì mình đại ca nhóm này. Tôi không thể lép vế được. Lúc ấy tôi không biết rằng, cái dáng vẻ hất cằm của tôi đã khiến mấy thằng con trai ở sân trường hôm đấy mê đứ đừ.
Xong việc khi đi về lớp thì tôi vô tình đụng phải 1 bạn gái đang chạy vội vào lớp, cậu ấy vừa ôm đồ trực nhật vừa ôm sách vở, đụng vào nhau nên đồ trên tay cậu ấy rơi hết ra.
ôi, mình xin lỗi, để mình nhặt dùm cậu
ko, là lỗi của mình, mình vội đi trực nhật thôi
Chân cậu sao chảy máu thế kia?
À, tớ té xe, xe hỏng nên phải đi bộ đến trường mới trễ giờ thế này.
Như này thì còn trực nhật gì nữa. Cậu học lớp nào, để tớ đến bảo thằng con trai làm thay cậu.
Ơ. Không cần đâu, tớ làm đc mà.
Được cái gì mà được. Đi nào. Tại cậu đẹp nên tớ giúp thôi. Lát tớ rửa vết thương cho cậu, tớ lúc nào cũng đủ đồ nghề.
Nói rồi cậu ấy cũng chịu thua độ cứng của tôi, nên nói lớp rồi đi, đồ của cậu ấy tôi đưa cho Nhớ và Thảo cầm hộ. Trên đường đến lớp tôi biết cậu ấy tên là Nguyên. Đến lớp thì lại đụng mặt 5 cậu trai kia. Ơ hóa ra là học cùng lớp Nguyên. Trùng hợp ghê. Vậy quá tiện. Tôi lại chỗ cậu bạn đẹp trai kia và nói rằng:
Nhờ các cậu giúp bạn Nguyên trực nhật 1hôm vì bạn ấy bị té xe, không làm được. Tui cảm ơn nhiều nhé!

Cậu ta đáp gọn lỏn. Ok xong việc, tôi kéo Nguyên ra ngoài, còn cái Nhớ và Thảo trao lại đồ trực nhật. Và kể từ ngày hôm ấy, bộ tứ Sao Mai ra đời. Với nhiều câu chuyện tình yêu, tình dục, tình thân đầy sóng gió.