Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này – update Chương 16

, 153, 204)”>CHƯƠNG 13: “Mở lòng thêm lần nữa…”

*11/08/2019 – 19:43 Tối.

-Chị Vy nhắn à anh? – Trinh nhấc đầu khỏi vai tôi.

Em hiểu rằng đã đến lúc phải “trả” tôi về với Vy.

Tôi vội tắt điện thoại, tắt luôn cả 4G rồi bỏ nó lại vào túi quần. Hít một hơi thật dài, tôi im lặng không trả lời, chỉ biết nhìn xa xăm về hướng vô định.

Bầu trời giấu những vì sao mờ đàng xa sau từng vần mây xám tối… “Ánh sáng” của màn đêm bị khuất lấp bởi ánh đèn đường phố. Xe cộ, dòng người qua lại nhá nhem bộn bề. Khung cảnh hỗn độn cách trật tự lạ thường?

Thì giờ cũng dần muộn, gió càng lúc càng lạnh hơn, thứ hơi ấm tỏa ra từ Trinh không còn sát bên cạnh tôi nữa, em thu mình về, dường như nhận ra điều gì đó.

Tôi biết cảm giác trong em bây giờ ra sao… Có lẽ Trinh đã động lòng phút yếu đuối khi vô tình ở cùng tôi trong bầu không khí trầm tư – lặng yên thế này.

Chẳng có điều gì quan trọng hơn là “sự quan tâm” ân cần đối với một người con gái đang đau buồn, dẫu cho họ có là người từng trải, thông minh hay độc lập nhường nào.

Tôi hiểu điều đó…

Khoảng thời gian qua, Trinh đã cố gắng mạnh mẽ rất nhiều, thế nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự mong manh dễ vỡ khi có thương tổn chạm vào.

Từ thuở thiếu thời cho đến khi vững chãi, phận nữ nhi không ai không muốn bản thân mình được nhận sự chở che, bao bọc.Điều mà Trinh cần ngay lúc này không phải là những hành động phô trương, cũng không cần thiết một sắc vóc vạm vỡ nào ôm chầm lấy.

Những việc nhăng cuội mang tính thể hiện thực chất không có tác dụng gì, mọi thứ chẳng đến từ cái bề ngoài – Lúc này chỉ cần vài câu nói, một chút cử chỉ chia sẻ rõ ràng, đôi lời sến sẩm thật tinh tế, tất cả đi kèm một thái độ nghiêm túc, bấy nhiêu là đủ để làm xúc cảm và tâm trí em lay động.

Trái tim phụ nữ là thế đấy, cần một người có chiều sâu, đủ bản lãnh làm chổ dựa tinh thần thì tất cả nỗi đau cô ấy mang mãi mãi được xoa dịu mà chôn vùi vào trong… Con tim họ ắt sẽ vui trở lại!

Nghĩ đến đây, tôi tự thấy xấu hổ. Xấu hổ cho chính tôi vì đã “đạo đức giả” với “mái ấm” của mình. Còn Vy thì sao? Tại sao tôi lại trở nên một thằng tồi với em? Tại sao bây giờ tôi lại “cặn kẽ” những tâm lý căn bản này với một cô bé khác không phải vợ mình?

Vì sao như vậy?

“Có phải chăng khi ở cùng cô bé đặc-biệt này… Sự nam-tính của tôi đã trở lại?!”

Tôi đã đặt bản thân mình vào thế khó. Tôi thấy trong khoảnh khắc mệt mỏi yếu đuối nhất thời, tôi cũng đã ngã lòng vì Trinh.

Những gì vừa xảy ra nãy giờ không thể nào chối cãi được, tôi vừa đưa cho Trinh một “que diêm” và em đã đánh sáng nó lên trong khoảng lòng tăm tối của hai người.

Đêm nay quả thật là một đêm khó đoán, mọi thứ khiến tâm hồn tôi dao động, hình như trong tôi cũng đang có điều gì đó lưng chừng, xôn xao…

– Vy hỏi sao anh chưa về nhà… – Tôi đáp lời Trinh với lời nói dối che đậy.
– Em… xin lỗi đã làm phiền anh.
– Đừng nói như thế. Anh chỉ tiếc rằng mình không có đủ thời gian để tâm sự nhiều hơn. Anh… vẫn chưa cho em biết lý do anh lên đây tối nay là gì mà,… phải không?!

Nhìn em tôi mỉm nụ cười buồn!

– Anh Qu..â…n… – Trinh tròn mắt gọi tên tôi như muốn níu lại câu chuyện.
– “Gió đêm đã bắt đầu thổi, trở trời trở cả buồn vui.” Tối hẳn rồi, đừng ở trên này nữa, bị cảm đấy. Mình về thôi em! – Tôi cắt ngang dù lòng bùi ngùi, chẳng muốn phải ngừng lại khoảnh khắc.
– … Dạ.

Đứng lên, chỉnh ngay ngắn lại áo quần, vô thức tôi đưa bàn tay về phía Trinh. Lúc ấy cũng chưa rõ vì điều gì thôi thúc tôi làm vậy, chỉ biết sự quan tâm tôi dành cho em thật đang bừng lên như nụ hoa chớm nở giữa tàn đêm vậy.

– Đi nào, anh đưa em xuống. – Tay tôi vẫn chờ Trinh.
– Dạ, anh…

Em nhẹ nhàng nắm tay đáp trả. Tôi đỡ cô bé đứng lên. Chúng tôi đi bên cạnh nhau, lòng “rung động”, bồi hồi không ngừng. Da tay em mịn màng áp chặt vào lòng bàn tay tôi… Hơi ấm của em chạm vào vân ngón tay, từng đường chỉ tay đi sâu vào tâm hồn mong manh này.

Tôi và Trinh cùng bước!

* 20:18 Tối.

Cửa nhà sững ngay trước mắt, khe cửa bên dưới vẫn không tỏ ra ánh sáng nào, có lẽ Vy chưa về, ngập ngừng tôi không vào vội.

Dư âm của buổi chiều muộn hãy còn lay động tâm trạng, tôi không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào. Quay người tựa lưng vào cửa, tôi mở điện thoại ra xem.

~Ting ting….. Ting Ting…

Tín hiệu Wifi đã hiện, từng hồi chuông dồn dập tới, từ chiều giờ tin nhắn Vy vẫn còn nằm trên thanh trạng thái chưa bật.

Nhấn vào nó, Messenger mở ra và tôi hơi bất ngờ – tất cả những dòng tin phía trên đều bị thu hồi, chỉ võn vẹn lại duy nhất tin cuối cùng em gửi:”Quân, anh đang ở đâu đấy?”

Bắt đầu cảm thấy lo lắng, tôi run run ấn số, gọi lại cho Vy.

*Tút…………Tút…………Tút………..

“Alo” – Em nhấc máy.

– Anh… Anh đang ở nhà, em chưa về sao?
– Làm gì cả chiều tối nay nhắn tin không xem, không trả lời??? – Giọng Vy bình tĩnh.
– Anh xin lỗi, anh làm cả ngày mệt mỏi quá nên ngủ quên ở văn phòng. Giật mình tỉnh dậy thì thấy trễ rồi, điện thoại lại hết pin, công ty tắt điện nên anh đánh xe về nhà ngay để gọi cho em này.
– Thật vậy không?
– Thật! – Tôi tỏ ra thật nghiêm túc, cố giấu đi sự bồn chồn lo lắng.

Không biết liệu Vy có cảm thấy điều gì đó bất thường đang diễn ra không?!

Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ để Vy phải độc thoại một lần nào khi em nhắn tin cho tôi. Tôi lo là cảm xúc này sẽ không thể che đậy được. Chuyện vừa nãy đối với tôi mà nói như một sự vượt rào, trốn thoát.

Liệu tôi có đang làm đúng không, liệu hai ngày nay mọi thứ có phải là cơn ảo giác không?

“Nhục dục hay tình yêu? Mộng tưởng hay thực tại? Kì dị hay bình thường hóa?” Tôi bấn loạn quá…

– Anh ăn gì chưa? – Vy bất ngờ hỏi.
– Anh… anh chưa, còn em?!
– Em cũng chưa, bọn em vừa mới trên Bar về. Nhắn tin anh không trả lời, coi như “động lực” hôm nay em dành cho anh “công cốc” nhé..
– Sorry emm….
– Bỏ đi, còn nhiều thì giờ mà, phải không? Em đang bắt taxi về, anh đợi em một chút, tối nay mình lại ra ngoài ăn tối với nhau nhé!

Hình như Vy không một chút hồ nghi nào, em vẫn xởi lởi đánh tan cho qua chuyện.

Tôi chẳng biết có thật vậy hay không, Vy đang làm gì? Em quan tâm tôi hay chỉ đang muốn dò xét sự tình? Bây giờ mọi thứ rất đỗi mơ hồ với tôi.

Bỏ xuôi tay thẫn thờ, tôi ngẫn mặt lên nhìn đèn trần hành lang, quay trái rồi quay phải, không gian chung quanh sao u tối nặng nề, cửa nhà ai cũng im ỉm, tĩnh mịch.

Tôi đảo bước đi về phía ô cửa hành lang nằm cuối dãy, không gian vọng lại tiếng gót giày mình tôi…

* 20:45 Tối.

-Vợ về đấy à?! – Tôi hỏi bâng quơ, trống rỗng khi nghe tiếng em mở cửa.

Vy bước vào nhà, trông em có vẻ như không nghĩ ngợi gì nhiều. Em đi nhanh vào phòng ngủ, chỉnh trang lại bản thân, cởi bộ váy áo sáng giờ đã mặc, để trần ra thân thể đầy mê hoặc của mình.

Ngực em phập phồng nhấp nhô đầy đặn, đôi gò bồng căng tròn mịn nước lộ ra trước mắt tôi. Không thể từ chối bản năng, tôi giật mình vì hạ bộ căng chật, áp sát vào chiếc lồng tôi vẫn đeo phía dưới. Tôi gần như quên mất sự hiện diện của nó, nhìn xuống đũng quần thì sực tỉnh, tôi nhớ lại vị trí bản thân đã chấp nhận gánh lấy để đánh đổi sự hiện diện của Vy trong căn nhà này.

Có lẽ những phút giây chậm rãi này của vợ tôi đã hoàn toàn hiệu quả, mãi cho đến cuối ngày tôi mới nguôi ngoai được cảm giác “over” của mình! Chắc là Vy cũng hiểu, nếu em cứ liên tục xấn tới bỏ mặc áp lực công việc từ phía tôi, thì em cũng chẳng nhận lại được gì, mà đương nhiên cũng chẳng có sự phấn khích nào được gieo vào lòng cả hai.

Rõ ràng, quá trình “training” em dành cho tôi đây vẫn đang nằm trong guồng quay của nó. Nghĩ vậy tôi cảm thấy mình đã về đúng vị trí. Vy kiểm soát rất tốt. Hóa ra em không thờ ơ mãi như tôi tưởng… Em hoàn toàn để tâm vào quá trình “huấn luyện” này?!

– Mình đi thôi anh! – Vy bước ra khỏi phòng ngủ. Em vận một chiếc váy ren hồng mộc mạc để đi ăn tối cùng tôi. Chọn mùi nước hoa dịu nhẹ hương anh đào phảng phất, em luôn biết cách tự làm mới mình và chiếm giữ linh hồn tôi. Lại một lần nữa lí trí bị kìm hãm, xúc cảm trào dâng, Vy rạng ngời khiến tôi ngây ngất.
– Tối nay gọi xe nhé, ngoài kia mưa rồi anh ạ.
– Ừ, anh thấy rồi. – Nói rồi tôi lấy điện thoại đặt liền chuyến xe…

* 21:12 Tối.

Ngồi vào băng ghế sau cùng em, Vy nhìn một hướng, tôi nhìn một hướng, cả hai chẳng nói với nhau lời nào.

Sài Gòn về đêm, thời gian cũng đã muộn. Qua ô cửa taxi dòng người vẫn nối đuôi nhau vội vã đi dưới làn mưa. Nhìn vài cặp đôi ôm nhau lao nhanh trở về nhà sau buổi tối dạo chơi, tôi ngồi yên nhưng lòng lại thắt, hình như tôi cũng giống như họ… chỉ là một khía cạnh nào đó tôi không định nghĩa được!

Chẳng cần một mỹ từ nào để diễn tả, nhìn mưa qua lăng kính xe lâu nay vẫn là khoảnh khắc xứng đáng để lặng người cảm nhận.

Phía trước, bác tài đang dò kênh Radio để làm bớt đi sự yên lặng… Nghe tiếng rọt rẹt, các âm giọng ngắn vang lên rồi biến mất, đôi khi xen kẽ tiếng nhạc lúc chuyển kênh… Những âm thanh này làm tôi nhớ thời sinh viên.

Cũng lâu lắm rồi tôi chưa hề bật lại kênh Radio nào, còn nhớ lúc ấy, những ngày Smartphone chưa thịnh hành, tivi truyền hình cáp còn khá mới mẻ, chiếc radio cùng những chuyên mục âm nhạc, tâm sự khán thính giả, tin tức giao thông cùng các bảng xếp hạng trên XoneFM mới chính là niềm vui mỗi tối.

Cũng chẳng riêng gì tôi, Vy cũng thế. Lúc mới yêu, cả hai hay nhắn tin và dặn nhau nhớ mở Radio mỗi tối để nghe chung những bản nhạc tình… Bây giờ, giây phút ấy đã nằm lại trong miền ký ức.

Quay sang nhìn Vy, em không còn nhìn ra ngoài trời nữa, từ lúc nào Vy đã chú tâm vào tay của bác tài đang dò kênh.

Có lẽ em cũng như tôi, đang mong chờ chuyên mục “Thay lời muốn nói” thường phát sóng trong khung giờ này. Cả hai chúng tôi đều im lặng chờ đợi…

Và rồi những gì diễn ra sau đó đã khiến tôi không tránh khỏi sự bất ngờ.

~Rọt rẹt… rọt rẹt…. *âm giọng cất lên, bác tài dừng chuyển kênh.

“….Vậy là anh đến với em trong một buổi chiều đầy gió.

Anh biết không, em là người dễ rung động lắm.

Phải chi mình gặp nhau sớm hơn, phải chi anh chưa là mái ấm của người khác.

Có chăng lúc này em…. em đã có thể được mở lòng thêm lần nữa.

Thật ra, chuyện buồn của em trải qua cũng lâu rồi.

Chỉ là hôm nay trong lúc yếu đuối, em bắt gặp người ta đang đi bên “hạnh phúc mới”… Tim em như thắt lại.

… … …

Đúng cái giây phút em đang cần một người chịu lắng nghe để chia sẻ thì anh xuất hiện.

Một người bấy lâu em ở gần nhưng chưa bao giờ có cơ hội được mở lời, bởi vì… anh là một ranh giới rất riêng biệt mà chính em không cho phép mình chạm vào.

Dẫu biết nói ra như vậy là sai, nhưng em có thể làm gì khác đây.

Thôi thì, một buổi tối đáng nhớ mà… phải không anh?

Một khoảnh khắc rất tuyệt vời trôi qua, em cảm ơn anh vì điều đó, thật lòng cảm ơn anh.

Em biết là lời thư này em gửi sẽ không đến tai anh, nhưng biết đâu được… Có lẽ mệnh phận hôm nay sẽ ý toàn… Anh nhỉ?”

MC NỮ: – CHÀ, BẠN GÁI CÓ LỜI VĂN HAY QUÁ CÁC BẠN NHỈ… “MỆNH PHẬN – Ý TOÀN” NHƯ MUỐN NÓI LÀ MONG SAO MỌI THỨ SẼ TRỌN VẸN CHO CẢ HAI BẠN. THEO TÔI NGHĨ LÀ NHƯ THẾ…

MC NAM: – VÂNG, ĐÚNG VẬY. CÂU TỪ THẬT SỰ HOA MỸ Ạ….

THẬT RA PHÍA SAU CÒN KHÁ DÀI NHỮNG TÂM TƯ CỦA BẠN NỮ GIẤU TÊN NÀY…NHƯNG THỜI LƯỢNG CHƯƠNG TRÌNH KHÔNG CHO PHÉP, BUỘC CHÚNG TÔI PHẢI TRÍCH NGANG MỘT VÀI DÒNG TÂM THƯ MÀ BẠN GỬI ĐẾN NGƯỜI ẤY CỦA MÌNH THÔI. RẤT TIẾC Ạ.

MC NỮ: – CÓ LẼ KHÔNG CÓ GÌ ĐÁNG TIẾC HƠN LÀ TÌM ĐƯỢC NGƯỜI MÌNH THÍCH NHƯNG LẠI SAI THỜI ĐIỂM, PHẢI KHÔNG NÀO?

MC NAM: – CŨNG KHÔNG MUỐN LÀM CHO MẠCH CẢM XÚC NÀY MẤT ĐI, NGAY BÂY GIỜ CHƯƠNG TRÌNH SẼ GỬI TẶNG BẠN VÀ NGƯỜI ẤY MỘT CA KHÚC.

HY VỌNG TẤT CẢ CHÚNG TA ĐỀU SẼ BƯỚC QUA NHỮNG “NGÀY BUỒN VỘI VÔ ĐỂ MAU CHÓNG QUAY TRỞ LẠI NHỮNG “NGÀY VUI MỞ LỐI” NHÉ.

CA KHÚC “XIN LỖI” VỚI SỰ THỂ HIỆN CỦA HÀ ANH TUẤN.

(Music for Moment — Âm thanh thực tế – PLAY / Listen in browser)

TRONG KHI GIAI ĐIỆU BÀI NHẠC ĐƯỢC CẤT LÊN, THỎA THEO NGUYỆN VỌNG CỦA BẠN GÁI, CHÚNG TÔI SẼ ĐỌC LÊN NHỮNG DÒNG CUỐI CỦA TÂM THƯ:

“Một chút nặng lòng, một chút êm,
Một chút gió tạt đìu hiu, chút xô xát,
Một chút bồn chồn trong hối hã,
Ai hiểu lòng ai, nỗi lòng tàn…”

Thấy em nhớ giỏi không? Em xin phép đặt tựa đoạn thơ ấy là: “Nỗi niềm chiều xa lạ”, anh nhé.

MC NỮ: CHÚC BẠN GÁI VÀ MỌI NGƯỜI CÓ BUỔI TỐI ẤM ÁP CÙNG MỘT GIẤC NGỦ NGON.

*11/08/2019 – 21:30 PM

~Tíng toong * Tiếng tin nhắn SMS điện thoại tôi vang lên..

“CẢM ƠN ANH VÌ TỐI NAY…” -Tin nhắn đến từ Trinh!

HẾT CHƯƠNG 13!!!